“Cho dù vất vả đến đâu, tôi vẫn sẽ chọn một cuộc sống đầy nhiệt huyết….

“Cho dù vất vả đến đâu, tôi vẫn sẽ chọn một cuộc sống đầy nhiệt huyết này”.

Bởi vì tôi không thể tưởng tượng nổi một cuộc sống chỉ trôi qua trong lặng lẽ, an toàn nhưng vô vị — như một bản nhạc không cao trào, như một trang giấy trắng không nét bút nào.

Đã nhiều lần tôi tự hỏi: tại sao lại phải cố gắng đến thế? Tại sao lại tự làm khổ mình bằng những buổi thức khuya để hoàn thành công việc, những mục tiêu quá sức chỉ để đạt được một kết quả mà nhiều người còn chẳng quan tâm? 

Đã có lúc tôi mệt đến mức chỉ muốn buông xuôi.
Nhưng rồi khi đứng giữa một buổi chiều muộn, nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tôi lại tự nhủ: “Mình đang sống thật sự, không phải chỉ đang tồn tại.”

Tôi nhớ có lần, trong một dự án cá nhân mà tôi đặt rất nhiều kỳ vọng, kết quả lại chẳng như mong muốn. Tôi, dù buồn, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó rất đáng tự hào. Vì tôi biết tôi đã làm hết sức, đã dốc toàn bộ tâm huyết vào hành trình ấy. 

Một người bạn hỏi tôi:

— “Nếu biết kết quả như vậy, cậu có làm nữa không?”

Tôi không do dự mà đáp:

— “Có chứ. Một lần nữa, rồi lại một lần nữa. Vì điều khiến mình hạnh phúc không chỉ là chiến thắng, mà là quá trình mình dấn thân vì nó.”

Cuộc sống nhiệt huyết không phải lúc nào cũng hào nhoáng. 

Nó có thể là những ngày làm vội ko kịp ăn, là những lần mất ngủ để trau chuốt từng câu chữ, từng ý tưởng. 

Là khi bạn rơi nước mắt vì kiệt sức, nhưng sáng hôm sau vẫn mỉm cười bước tiếp. 

Nó vất vả, có chứ. Nhưng đáng giá.

Tôi không muốn đến cuối đời mới ngoái lại và tự hỏi: “Giá như khi trẻ, mình sống hết mình hơn.”

Tôi muốn sống sao cho khi nhìn lại, tôi có thể tự hào mà nói:

— “Tôi đã không bỏ lỡ tuổi trẻ. Tôi đã sống trọn vẹn với nó.”

Nhiệt huyết không đến từ việc lúc nào cũng thành công hay tỏa sáng. Nhiệt huyết là khi bạn dám lựa chọn hành trình khó khăn hơn, chỉ vì bạn tin rằng nó có ý nghĩa. Và với tôi, đó là cách sống đẹp nhất. Cho dù vất vả đến đâu, tôi vẫn chọn.

Và tôi sẽ còn chọn thêm nhiều lần nữa….