có nhiều khi tôi muốn mình chỉ là một đứa trẻ.
phía tây thành thị màn đêm buông xuống bao phủ về phía chân trời.
tôi uống xong ly cà phê thứ ba để trì sự tỉnh táo, công việc bề bộn là thế cực lực mưu sinh chốn thành phố này.
sau một ngày làm việc vật vã. tôi trở về căn phòng quen thuộc, ngã mình xuống đống đệm ấm áp, mi mắt nặng trĩu khẽ khép lại đưa tôi vào giấc mộng. mơ về thuở những ngày còn thơ, cái ngày còn non trẻ chỉ đi học và về nhà ríu rít bên ông bà, mẹ cha dưới ánh lửa hồng. trái tim chưa có những vết xước, biết mộng mơ về cuộc sống màu hồng.
khi ấy cùng những đứa trẻ trong làng gây gổ đánh nhau, đầu gối chân tay đầy vết xước cũng chỉ đau nhẹ hôm sau gặp lại vẫn cười đùa, đến khi trưởng thành vì một lần tan vỡ trái tim hoài chua xót, những vết thương mãi rỉ máu không lành, mãi đợi mong vào những điều vô vọng.
là thế,
vết thương ngoài da sao bằng vết thương trong lòng, tôi muốn mình như đứa trẻ vô lo vô nghĩ, trưởng thành rồi sao nặng lòng quá.
khi bé cứ té đau lại chạy về mách mẹ, mở chai nước không được lại một tiếng “mẹ ơi”. trưởng thành rồi chai nước khui không được liền bất lực ngồi thụp xuống mà rơi nước mắt, có đau có khóc cũng chẳng dám nói mẹ câu nào.
khi bé chẳng lo toang cơm áo gạo tiền, luôn vòi mẹ mua đồ chơi nhỏ, vui chơi thỏa thích chẳng nghĩ đến điều chi, không tự ti, cũng chẳng còn sợ hãi mà nép mình sau tấm lưng vững trãi của cha, sà vào vòng tay ấm áp của mẹ, được cưng chiều dịu dàng của ông bà. khi lớn rồi, cuộc sống áp lực nhiều thứ lo toang, gánh nặng tài chính đè nặng đôi vai, không dám than, không dám trách. chỉ gượng mỉm cười che lấp nỗi buồn.
cứ tưởng lòng mình đã chai sạn, nhưng chung quy con người cũng chẳng phải cỏ cây.
trải qua nhiều thứ mới thấy hồi bé thích thật đấy, không biết yêu, khi có được tình yêu rồi thì toàn vết xước.
“đột nhiên tôi muốn mình là một đứa trẻ bởi vì so với trái tim đầy thương tích thì đầu gối trầy xước dễ chữa lành hơn rất nhiều lần”
________
ai có thể bán cho tôi 1 chiếc vé đi về tuổi thơ?
tôi sẽ mua nó bằng bất cứ giá nào….